31/5/09

tạm nghỉ ôn thi

pjpj đồng bọn 1 tháng nha, thi cử xong đã, kekeke

25/5/09

cảm nhận về dân chơi Việt

thấy thú vị post lên chơi, ai thik thỳ đọc, hem thik thỳ thoy,ok


Đất nước sau 61 năm , hình ảnh thật khác những gì 61 năm trước ...Những ngày ở VN em cảm nhận được nhiều điều , đặc biệt là về lối sống của lớp trẻ VN ..Thực sự mà nói VN còn rất nghèo, một bộ phận giới trẻ được sinh ra và lớn lên ở những gia đình khá giá , khá giá đến mức khó tin ở một đất nước mà thu nhập bình quân đầu người tính theo tháng là gần 30 USD trên tháng, không bằng 1/20 lương thất nghiệp tại Mỹ và một số nước Châu âu khác .

Nhưng họ tiêu xài tiền một cách khủng khiếp so với dân VN , họ sống vô nghĩa bằng những đồng tiền coi như rác trong khi hàng triệu người VN sống ở mức nghèo đói.



Họ đi những chiếc xe giá vài tỉ đồng, cá độ bóng đá , chơi bời một đêm vài nghìn đô .Thực lòng mà nói nhìn họ em chả có cảm giác ngưỡng mộ gì , so với họ xét về mọi thứ em chẳng sợ kém điều gì .Những trò khoe mẽ tán tỉnh của một số dân chơi VN làm em thấy nực cười ...

Họ đua đòi, ưa chuộng những thứ mà những người sành điệu và có điều kiện thực sự chả coi ra gì ..


Mỗi năm em phải bỏ cả chục nghìn USD để mong về VN sống 1 vài tuần thì đối với họ ở VN cụ thể hơn là ở HN hay TPCHM chẳng có gì vui , chẳng có gì đáng xem , Hồ Gươm , Lăng Bác , Văn Miếu nơi mà bao du khách nước ngoài mong đến một lần thì đối với họ chả có nghĩa lý gì ,nhiều người ở ngay tại HN cũng chưa từng đến thăm nơi đó bao giờ. Họ chuộng sàn nhẩy , thuốc lắc , rượu chè , cá độ , những thứ mà tại Mỹ va cac nuoc phat trien khac đa phần là tầng lớp trung lưu , thậm chỉ chỉ có dân thất nghiệp mới thích( ở Mỹ sành điệu nhất là thưởng thức văn hoá , như đi du lịch tham quan ,thưởng thức ẩm thức, sưu tầm đồ vật mang tính chất lịch sử văn hoá " .

..Những cô gái trẻ yêu mù qúang , thậm chí trao thân cho những anh chàng văn hoá thấp , hư hỏng chỉ vì chiếc xe dylan, sh, thứ mà ở mỹ chỉ dùng để giao bánh ngọt , hay ở một số quốc gia khác dùng phương tiện trở khách hạng thấp ..



Họ quan tâm đến những chiếc điện thoại di động thế hệ mới với nhiều tính năng trong khi dịch vụ di động của VN không hề cung cấp những hỗ trợ cho tính năng đó , và ngừời dùng thì không biết sử dụng , ngoại ngữ 1 chữ bẻ đôi cũng không đọc nổi thật nực cười .

Dùng đồ đắt tiền để khẳng định "đẳng cấp"


Họ luôn kêu ca rằng Việt Nam nghèo , ngưỡng mộ sự giầu sang giả tạo mà không biết bao ngưòơi nước ngoài khi đến VN vô cùng thán phục trước sự quật cường và lịch sử anh hùng của dân tộc VN , Tại viện bảo tàng Lịch Sử họ tranh nhau chụp ảnh bên những cây cột gỗ mục mà Ngô Quyền cắm ở sông Bạch Đằng bởi họ hiểu giá trị lịch sử và văn hoá của nó , còn người dân chơi VN nhìn nó thì bữu môi rằng "cái cột mốc này bầy để làm gì"..Một vài dân chơi nửa mùa thì hay dùng tiếng anh bồi để nói chuyện, nhắn tin , họ cho rằng dùng tiếng Việt là" Quê " mà không biết rằng , một dân tộc có tiếng nói riêng , có ngôn ngữ riêng là một điều hết sức tự hào vì nhiều nước trên thế giới không có ngôn ngữ riêng của mình ..Về chuyện ăn uống họ coi nhiều món ăn dân gian ,bình dân ở VN là những món ăn vớ vẩn mà không biết rằng ở nước ngoài những món ăn đó rất đắt đỏ và nhiều người thích thú bởi giá trị dinh dưỡng và nét văn hoá của nó ...



Mỗi lần đi uống cafe họ vào những quán cafe có dàn nhạc , ánh sáng và bàn ghế thật đẹp để chứng tỏ sự sành điệu của mình , trong khi ở Mỹ những quán đó là nhữngquán vớ vẩn , những chỗ để uống Cafe Ngoài Trời , Vỉa Hè , Hay bên Hồ , Bờ Sông có giá đắt gấp nhiều lần bởi những phong cảnh thiên nhiên thì mất hàng nghìn năm mới hình thành được và nó là vô giá , còn những quán cafe đẹp nhất nếu ở VN cũng chỉ vài tỉ đồng , chả bõ bèn gì so với cái vô giá fải bao thời gian mà thiên nhiên đúc tạo mới có được, như hồ tây , hay nét văn hoá ở Phố Cổ HN...

Họ mặc những bộ đồ đắt tiền trong khi người thì gầy như con mắm , vừa lùn vừa yếu ,nếu cởi đồ ra nhìn chắc tưởng mấy thằng nghiện dở , thật ngán ngẩm , chưa kể là hiểu biết về thời trang không có ăn mặc theo kiểu quần1 đằng áo 1 nẻo ...Toàn đầu tư những cái vớ vẩn , khoe mẽ ở đâu




Ở Mỹ niềm kiêu hãnh nhất là có body đẹp , và những dịp đi tắm biển hay chơi thể thao là dịp để tôn vinh mình ....Nói về những chuyện trái ngược trong cách suy nghĩ của dân chơi VN thì còn nhiều ... Họ thích sành điệu nhưng không hiểu thực sự sành điệu là gì , Có tiền có vé vip đi nghe nhạc thính phòng , kịch câm , nhảy clacket ,cũng như điếc với mù vì chẳng hiểu , bỏ cả nghìn đô mua quần áo mặc lên cũng vẫn xấu bởi người không đẹp mà chẳng hiểu thời trang ,đú đởn mua tranh về treo nhưng chả hiểu chút gì về hội hoạ , luôn tay tiêu tiền mà chẳng hiểu được công dụng của tiền ,hihi có hỏi chỉ biết tiền có công dụng để tiêu mà không biết rằng tiền có 5 công dụng , mà công dụng đầu tiên của không phải để tiêu mà để dự trữ , cũng chả hiểu lạm phát hay những chỉ số liên quan là gì ...Mua máy ảnh xịn cũng chỉ biết ấn mỗi nút chụp chả khác máy tự động , mua đtdd 3g cũng chỉ nghe, gọi,nt là hết .

Cũng sành điệu ngồi uống cafe đọc báo như doanh nhân mà đọc đến những từ như quyết định , nghị định , thông tư thì chẳng biết phân biệt thế nào ...Cũng Galăng rủ rê mình đi ngắm hoàng hôn trên biển mà chẳng biết vị trí địa lý VN biển ở hứớng đông mà mặt trời lặn ở hướng tây thì lấy đâu ra hoàng hôn mà ngắm ...Hihi , nhiều chuyện bùn cười nói ra chẳng biết bao giờ mới hết .Tóm lại đọc mấy bài về Dân Chơi VN và gặp vài người trong số đó em thấy thất vọng ...

Những thứ thực sự tốt đẹp và đáng quý thì không trân trọng toàn đi đú đởn mấy cái đâu đâu ...Hmmm bất mãn với số ít đó thôi chứ em thấy cuộc sống và con người nói chung ở VN tuyệt lắm ...Nhất là ở HN , mùa thu HN , phong cảnh HN.Riêng về con trai Hà Nội xét về số đông em là đẹp trai và đặc biệt là sống rất văn hoá ...Umm , đôi điều tâm sự cá nhân thôi , nếu ai không thích cũng đừng giận .


"Dân chơi 9x đời sau mặt non choẹt nhưng đừng có khinh!"

Vài hình ảnh về " dân chơi " mà một số người thần tượng . Hi vọng "dân chơ"i chịu khó học hỏi thêm kiến thức , có chút bằng cấp và văn hoá ...Tập tành thể thao chút , nhất là mấy anh trai , nhìn người mấy anh gầy quá , người như mấy anhtrong ảnh dưới mà ra mấy sàn nhẩy nước ngoài nhảy sexy người ta cười cho ,không ném cho vài quả cà chua vào mặt là may, mang tiếng người VN lắm ...Cố lên nhé , cả mấy chị ở VN nữa , yêu mấy anh cũng yêu vì cái gì nó đáng, chứ vì cái xe đẹp , hay vài trăm đô mà phải yêu mấy anh già cóc khú đua đỏi vớ vẩn , em thấy tội nghiệp lắm ..

19/5/09

***

hỡi thế jan tình là zì?? hahaha..iu đương làm j cho mệt, cứ lông bông đj chơi cho phẻ, nói như a thế mà lại hay, chơi chán khi nào ưng lấy chồng thì nói cụ một tiếng là ok…mấy lần nói bjbj a rùi mà chưa làm đc, lần này khỏi nói lun, hum wa 8 với a xong..chẳng có j phải tiếc nuối..chán rùi??.con ngừi ta hình như chưa bik tiếc nuối là j’, hahaha...HAHAHA...CHÁN!!

17/5/09

***

…2h sáng lồm cồm bò dậy một tin nhắn ghi chú “ dậy đj ỉa” hix!! Pohand! thèng bạn mắc toi ...chưa đến 7h điện thoại réo um lên Đầu Heo!!hix!đồ phá đám!đj chơi về bik tay ta ….

Hum nay làm j hỉ?.. ”...”.. gửi..thui, xóa,..hj,đj súc miệng..chải tóc thật cao, ngắm mình một chúc một hạt mụn, hix!...vẫn đôi mắt sáng..nhờ cặp kiếng cận,hahahaa..ta lại là ta thui, mới đj tút lại cái đầu, chẹp "chai" chán! Hahaaha ..

12/5/09

***

..Ngày hôm nay không giống ngày hôm qua . Ta vẫn là ta nhưng không còn như xưa nữa ..trái tim ta bây giờ run lên bần bật, nhói đau …
..Lắng nghe tim đập … rã rời, mệt mỏi .. ta đang rơi vào chốn hư không, ta chơi vơi giữa cái thực và cái mơ..ta đang bước đi trên một con đường tăm tối, dừng lại đi ta ơi! ..lạnh … từng cơn gió lạnh buốt vẫn cuốn theo từng bước chân ta . .ta vẫn phải bước đi … dù.. bên cạnh ta không còn..a ..
..ta vẫn sẽ là ta … một nhóc khờ lang thang trên đường đời tấp nập ..
..mệt mỏi...xin 5p bình yên...đc hok..cuộc sống??..làm ơn!!..

.."Giá mà được chết đi một lúc
Chắc bình yên hơn một giấc ngủ dài
Nếu được xuống địa ngục thì càng tốt
Lên thiên đường sợ chả gặp ai
...............
Giá mà được chết đi một lúc
Nằm im cho cuộc sống nhỏ tuôn trào
Nếu người ta tống ngay vào nhà xác
Cứ thế mà chết cóng cũng chẳng sao"
...................

10/5/09

***

....ún...trong đầu vẫn còn lờ mờ dòng chữ trên tờ phiếu khám bệnh "hok đc uống rượu, bia"...kệ!! lâu lâu mới ún chẳng chit đc đâu mà lo...
.................

-"mày hok bùn ah?"
_"tao là ngừi bình thường"
.....
_"tao với mày woanh' nhau đj"
_"..bùn nhưng vẫn phải đẹp"
_"sặc!"
_hahahahaahahaha..
......
_"mày khác khác"
_"khác j'?"
_"mày điên điên!.."
_"hahahaaha, mày thấy tao điên điên vậy thui chứ thật ra..tao rất là điên, hahahaaaaha"
_bốc khói
....
_"tao chưa say đâu, mún khai thác tao ah?hahahaa"
_bỏ chạy
_"đj dạo hok?"
_"hok?"
_"sao daz?"
_"ún đj.."
........
bạn bè,..bạn tốt..hahahaa..thankju!!..Cat hok sao..
A ui!...ngay' dai' wa'!!..

***

...Có gì đâu khi trong cuộc sống này , những sự việc vẫn cứ diễn ra , những người vẫn cứ đi ngang qua … như thế !Nhưng có những giây phút tồn tại mãi mãi , đọng lại mãi mãi , dường như - không thể dùng từ dường như - là vĩnh cửu ..
Thế nhưng...
Dù sao thì trái đất vẫn quay …
Cuộc sống vẫn tiếp diễn !Làm sao có thể đảo ngược lại thời gian dù chỉ 1 lần …
Miên man quá …những cảm xúc .. khi đầu sốt nóng ..khi mắt mờ ..bàn tay run …bỗng thèm lắm một bờ vai..một bàn tay ấm áp..thèm điên loạn..như một con mèo điên..
Cào cấu .
Gào thét .
Để rồi gừ gừ ngủ yên trong lòng ai đó vỗ về …
Mê !
..............

Nếu đàn ông có màng trinh, bao nhiêu người sẽ giữ được?

Tôi không có suy nghĩ thoáng về vấn đề QHTD trước hôn nhân, thậm chí tôi vẫn luôn thường khuyên bạn bè mình, em gái mình khi yêu nên giữ mình, đừng dễ dàng trao đi cái quý giá của đời người con gái khi chưa thật sự yêu, chưa thật sự hiểu rõ về người đàn ông ấy. Vậy có thể nói tôi không hề cổ vũ cho hành động đánh mất trinh tiết trước khi kết hôn nhé!



Nhưng tôi chưa bao giờ, và cũng sẽ không bao giờ coi trinh tiết là 1 cách để đánh giá về nhân phẩm của người phụ nữ cả. Trước đây, khi đọc những bài viết của anh Thành, anh Thần Trung… thật sự tôi rất bức xúc vì lối suy nghĩ cổ hủ của 2 anh đó. Tôi đã từng gửi lên những bài tâm sự hết sức gay gắt để lên án lối suy nghĩ đó. Tôi nghĩ thời đại này chắc chẳng còn mấy người đàn ông có những suy nghĩ mang nặng tư tưởng thích chiếm hữu như thế cả.

Nhưng rồi tôi đã nhầm thì phải, gần đây tôi đọc được khá nhiều bài bình luận của các anh, những người đàn ông đang phê phán phụ nữ chúng tôi về 1 thứ mà thuộc về chúng tôi, thì tôi chuyển sang buồn và xót xa cho thận phận của người phụ nữ.

Sao khi phê phán phụ nữ chúng tôi, những người đàn ông không thử đặt ra 1 câu hỏi đơn giản thế này thôi: Nếu như tạo hóa thay vì trao cái màng trinh cho chúng tôi mà trao màng trinh cho đàn ông các anh thì sao nhỉ? Bao nhiêu người đàn ông sẽ giữ gìn được tấm màng mỏng manh đó cho đến ngày họ lấy vợ?

Và nếu chúng tôi lại cũng có quan điểm quá gay gắt về vấn đề trinh tiết đó,chúng tôi chỉ kiên quyết chọn 1 người đàn ông còn trinh tiết để lấy làm chồng thì đàn ông các anh khi đó sẽ nghĩ sao?

Khi đó các anh có còn coi trọng vấn đề trinh tiết như bây giờ không? Tôi đoán phần lớn câu trả lời sẽ là không, thay vào đó sẽ là ta nên bao dung và độ lượng.

Các anh gay gắt,vì cái màng trinh đó nó ko có trong cơ thể các anh. Các anh không chịu đặt mình vào hoàn cảnh của người khác để có được cái nhìn bao dung.

Tôi không đòi hỏi quá nhiều sự cao thượng ở đàn ông đâu, vì tôi biết ai cũng có những ích kỷ của bản thân. Nhưng tôi chỉ mong các anh, trước khi lên án phụ nữ, hãy thử 1 lần đặt mình vào hoàn cảnh của chúng tôi mà suy ngẫm xem chúng tôi có đang bị lên án đến mức đó không?
Tôi nhận thấy lí do các anh lên án người phụ nữ không còn trinh tiết là vì các anh cho rằng những người phụ nữ đó, họ khó có thể trở thành 1 người vợ tốt, 1 người mẹ mẫu mực. Nhưng thú thực, tôi rất chăm chỉ đọc sách báo, nhưng tôi chưa bao giờ thấy có 1 đề tài khoa học nào nghiên cứu, chứng minh được rằng phụ nữ nếu đánh mất trinh tiết trước hôn nhân thì khó có thể là 1 người vợ tốt, 1 người mẹ tốt được các anh ạ!
Trước khi lên án phụ nữ thời nay không biết giữ gìn trinh tiết như phụ nữ thời xưa thì chúng ta nên bàn thêm 1 chút về 2 chữ ngày xưa nhé!

Các anh biết tuổi kết hôn trung bình của phụ nữ ngày xưa là bao nhiêu ko nhỉ? Thôi thì tôi tạm trả lời bằng 1 câu nói (hay 1 câu thơ) của ngươì xưa nhé!

"Lấy chồng từ thủa mười ba
Đến năm mười tám em đà năm con"

Các anh chắc cũng có lúc nghe người bà, hay thậm chí người mẹ của mình nói rằng họ lấy chồng năm bao nhiêu tuổi nhỉ? Thời trước,có người phụ nữ lấy chồng khi họ mới bắt đầu dậy thì, họ làm vợ, làm mẹ khi chưa đến 20 tuổi.

Khi đó họ còn chưa kịp cảm nhận thế nào là tình yêu, biết được thế nào là những ham muốn. Lúc đó, chuẩn mực phụ nữ phải còn trinh hình thành và tôi cũng đồng ý rằng trong thời điểm đó, cái nhận xét phụ nữ phải còn trinh mới là người phụ nữ tốt thì hợp thời và hầu như chính xác đến 100%.

Còn tuổi kết hôn của phụ nữ và đàn ông thời nay là bao nhiêu? Chắc qua sách vở,báo đài các anh cũng biết phải không?

Khi ta lớn lên, cơ thể dậy thì, bản năng tự nhiên trong ta bắt đầu xuất hiện những tò mò, ham muốn.Có ai dám nói trong cơ thể tôi không tồn tại phần con đó không? Và rằng khi ở bên người tôi yêu, tôi không ham muốn, không khát khao?

Phụ nữ chúng tôi cũng có trong mình phần "con" đó như đàn ông các anh thôi, các anh ạ! Nhưng chắc chắn những người phụ nữ chúng tôi vẫn sẽ cố gắng giữ gìn cái tấm màng mỏng manh đó! Cố gắng hết sức mình, cố gắng đến khi nào chúng tôi có thể.

Nhưng có phải là độc ác và cứng nhắc quá ko khi các anh cứ mang 1 tấm áo cũ đã chật ních ra để bắt 1 thân thể đang lớn phải mặc? Dù biết tấm áo cũ đó đẹp và cao quý, nhưng nó đã ko vừa nữa rồi! Nên chăng ta hãy may cho thân thể ấy 1 tấm áo mới vừa vặn hơn. Cũng như đàn ông các anh hãy nên dành cho phụ nữ thời nay 1 tấm lòng bao dung hơn.

Các anh có suy nghĩ gay gắt thế chứ gay gắt nữa thì tôi tin phụ nữ chúng tôi cũng vẫn sẽ làm những điều mà chúng tôi cho là đúng, là xứng đáng. Thời nay chúng tôi ko còn sống phụ thuộc vào đàn ông nữa.

Còn nếu các anh cho rằng nếu các anh có suy nghĩ độ lượng hơn thì các anh sẽ khiến cho phụ nữ chúng tôi sống buông thả thì các anh nhầm rồi vì chúng tôi đã, đang và sẽ vẫn luôn hiểu điều gì xứng đáng được giữ gìn.

Tôi viết bài bình luận này, có thể trong số những người đàn ông các anh sẽ lại có người chế giễu tôi nông cạn hay tôi nghĩ ngắn như anh Thần Trung đã từng nói. Nhưng tôi vẫn lên tiếng vì tôi là phụ nữ. Chúng tôi đang là đối tượng mà các anh đang mang ra bình luận, đang đặt lên vai chúng tôi quá nhiều thứ trách nhiệm. Các anh muốn chúng tôi vừa phải bằng mọi giá giữ gìn trinh tiết như những người phụ nữ thời trước vừa phải là 1 người phụ nữ thời hiện đại khi phải đảm đang công việc xã hội, giúp các anh làm ra kinh tế.

Các anh có đang đòi hỏi ở những người phụ nữ nhỏ bé, yếu đuối quá nhiều không?

Còn nếu tôi im lặng ko lên tiếng thì các anh sẽ nghĩ rằng phụ nữ chúng tôi chấp nhận để đàn ông các anh đối xử bất công thế sao? Tôi xin góp 1 tiếng nói của mình để mong thức tỉnh sự bao dung, độ lượng đang ngủ quên trong những người đàn ông này.

P/S : Trong bài viết này của mình, tôi chỉ đề cập đến những những người phụ nữ không còn trinh tiết nhưng không phải họ không còn trinh tiết vì trong quá khứ họ có lối sống phóng túng, buông thả, các anh nhé!

Còn kiểu phụ nữ còn lại thì tôi không có bình luận gì cả.Vì nếu trong quá khứ họ sống buông thả thì thật khó để họ có thể nhận được sự bao dung.
nguon:internet

9/5/09

***

A! tối wa e nói xạo a đó..eya, aye..& có thể là yêu cả người khác nữa..cuộc sống có rất nhìu thứ phải lựa chọn a ah...nếu a thật sự ye thì dù có bao lâu, dù a có wa Thái, wa Mỹ hay "dù ở 2 đầu thế giới" a cũm sẽ way về với e thui, có lẽ đây là thời gian để a xác định lại tình cảm của mình, e sẽ đợi a,đợi đến khi nào e cũm chẳng bik nữa...nếu như..thì..hãy xem như tất cả là một kỷ niệm đẹp a nhé, e sẽ nhớ..rất nhớ "một cơn gió đj nagng cuộc đời e"...cho dù tình yêu hok vĩnh cửu nhưng sẽ có những khoảnh khắc vĩnh cửu a hỉ...ít nhất là đối với một ai đó..cảm ơn a đã hok nói dối e...eya!..x..

***

e sẽ biến mất khỏi cuộc đời a...bất cứ khi nào a muốn. e vẫn là e thui,..thik tự do, hok mún bị áp lực ràng buộc thế nên e cũm sẽ chẳng tạo áp lực để ràng buộc ai,..e luôn làm chủ cuộc sống của mình nhưng chiện này e sẽ tuỳ ý a..chẳng phải yêu là cho ngừi khác cái quyền làm khổ mình sao??..mình chia tay...hj..e hok sao..hok sao đâu..mà thui, e hok mún nói dối a..đau, đau lắm a ah...nhưng a đừng lo cho e..một thời gian nữa rù cũm quên thui..
A ah, thực ra đối với người ey,eyn thì "chiện âý" chẳng có j ghê gớm, cùng với ngưòi mình yêu "..." có lẽ hạnh phúc lắm..nhưng nếu làm "chiện ấy" để có một cái j đó ràng buộc, giữ chân a thì e hok muốn, hok muốn chúc nào hết, làm thế..t/y của e giống một thứ gì đó rẻ tiền lắm...

hok biết e có ích kỷ wa' hok? A là kon trai, a cũm có những nhu cầu sinh lý bình thường như những người kon trai khác..a wa đó..người đó rất đẹp, lại tiếp xúc với a thường xuyên,..& bao nhiu cám dỗ khác nữa, e lại hok ở bên a..a sợ làm điều gì đó có lỗi với e...
AAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA...đau đầu wa', có ai hok? có ai hok?? làm ơn chỉ cho tôi biết phải làm gì với...

***

"Tình anh như cơn gió lướt nhẹ trên bầu trời xanh, như những ngọn sóng biển vỗ về bãi cát trắng, như ánh trăng dịu dàng đêm mùa hè soi sáng con đường đôi ta qua, dù xa cách nghìn trùng, dù ở hai đầu thế giới hay mỗi người mỗi cõi, xin trời đất chứng giám, tình anh vẫn như xưa, nếu một ngày nào đó ta không còn là của nhau, hãy nhớ đã có một cơn gió đi ngang cuộc đời em..."
... a là cơn gió..sao mình lại như thế này a hỉ???..

7/5/09

eya! yan!! đồ ngốc xit!!!

"Điều thứ 10biết, bộ luật tình yêu quy định: nếu ai cố tình gây thương nhớ cho người khác để lại hậu quả làm tan nát trái tim người đó thì phải chịu hình phạt tù chung thân, phải ở bên cạnh người đó suốt đời,hahahaa.."

"Vậy e phạm tội đó rùi, ở bên cạnh a suốt đời nhé.."

"Thưa toà án, tôi tên là K.H, tôi xin đầu thú, tôi xin nhận hết tội lỗi về phía mình ko chút hối hận, tôi hứa sẽ thực hiện hình phạt của mình một cách nghiêm túc, tôi sẽ ở bên cạnh anh chàng ngốc xít của tôi mãi mãi. Cảm ơn toà án ...toà án ăn cức,hahahaa"




A ui, vé số chẳng trúng j' hết, mất toi 5k oj', huhuhu..

Những bức ảnh đi vào lòng người!

1. Bức ảnh làm cả thế giới bàng hoàng

Bức ảnh đoạt giải Pulitzer 1994 này được chụp khi xảy ra nạn đói khủng khiếp ở Xuđăng, mô tả một em bé đang đói lả nhưng vẫn cố bò về phía trại phân phát lương thực của Liên Hợp Quốc, cách đó khoảng 1km. Con chim kền kền đang chờ đứa trẻ bị chết để nó có thể ăn thịt.
Bức ảnh đã làm cho cả thế giới bàng hoàng. Không ai biết điều gì xảy ra với em bé, kể cả nhà nhiếp ảnh Kevin Carter, người đã rời ngay khỏi hiện trường sau khi chụp. Ba tháng sau, Kevin tự sát.
Kevin Carter (1961-1994) là nhà nhiếp ảnh tự do người Nam Phi, từng làm việc cho Reuters và Sygma Photo NY, và là cựu biên tập viên ảnh của Mail&Gaurdian. Anh cũng nhiều lần được trao giải thưởng danh giá là Giải thưởng Ảnh báo chí Ilford, trong đó có một lần ở thể loại Tin ảnh Xuất sắc nhất năm 1993./.



2.Bức ảnh thay đổi cái nhìn về chiến tranh

Bức ảnh chụp cô bé Kim Phúc trần truồng chạy trốn bom napalm Mỹ - một trong những bức ảnh báo chí xuất sắc nhất thế giới qua mọi thời đại của tạp chí LIFE - là tác phẩm ảnh báo chí thời sự tiêu biểu nhất trong đời cầm máy của phóng viên ảnh Nick Út.
Nick Ut chụp Phan Thị Kim Phúc lên 9 tuổi vào tháng 6 năm 1972, lúc đó một máy bay của quân đội Nam Việt Nam đã ném nhầm bom cháy napalm vào chính binh lính của mình và dân thường.
Bức ảnh do Nick Ut phóng viên của AP chụp được “đã cảnh tỉnh nước Mỹ về sự khủng khiếp của chiến tranh Việt Nam” theo lời của chủ biên tạp chí Sống. AP file photos



Thật ra những sự kiện xảy ra vào buổi trưa 8-6-1972 ở chiến trường Trảng Bàng, Tây Ninh để đưa ra công luận bức ảnh chấn động thế giới về cô bé Kim Phúc trần trụi bị phỏng bom napalm, được chứng kiến không chỉ có mình Nick Út. Những tấm ảnh chụp khác của anh cho thấy có hàng chục phóng viên và cameraman đang lia ống kính chỉ vài giây trước đó.
Trong chuyến trở về VN nhân dịp đại lễ 30-4 năm nay, chúng tôi đã nghe Nick Út kể lại khoảnh khắc đó: “Điều quan trọng nhất trong bức ảnh này là khi tôi giơ máy ảnh lên thì tất cả mọi người đang chạy vội về phía bà ngoại Kim Phúc với đứa trẻ hấp hối, ngáp lần cuối cùng trên tay bà. Phía sau cũng có một người đàn ông ôm xác một đứa trẻ giống như thế…
Có lẽ tất cả phim của nhiều phóng viên chiến trường đã “nướng” hết vào đó rồi. Còn tôi, khi ấy chạy vào phía trong, nghe tiếng Kim Phúc hét lên với người anh mình, tiếng thét như xé lòng: “Nóng, nóng quá anh ơi! Em khát nước, em chết!”. Sau tiếng thét khủng khiếp của cô bé nhỏ xíu ấy, tôi đã đưa máy lên và bấm”.



Sau khi chụp xong bức ảnh này, Nick Út bỏ máy ảnh xuống lộ, lấy nước dội vết bỏng, lấy áo mưa trùm người Kim Phúc lại và đưa em vào bệnh viện cấp cứu
Nick Út kể tiếp: “Sau khi chụp bức ảnh, tôi đưa Kim Phúc về Bệnh viện Củ Chi, gửi Kim Phúc với lời nhắc đi nhắc lại cùng bác sĩ: “Tôi là ký giả, bằng mọi giá các anh phải cứu sống cháu bé này”. Lên xe, hành động đầu tiên của tôi là chắp tay lại và khấn người anh ruột của mình - phóng viên chiến trường Huỳnh Thành Mỹ - rằng: Em đã chụp được bức ảnh tàn khốc về chiến tranh. Hãy cho em cơ hội để cả thế giới biết đến nó!”.
Tại trụ sở văn phòng Hãng AP tại Sài Gòn, nhận tám cuộn phim từ tay Nick Út là một nhân viên phòng tối người Nhật. Anh chờ đợi trong sự hồi hộp bồn chồn. Út nghe anh chàng người Nhật thảng thốt kêu lên khi đem hình ra: “Ô, cô bé này ở truồng!”. Một đồng nghiệp người Mỹ bước lại coi rồi phán: “Hình cô bé trần truồng này phải bỏ ngay, không xài được đâu!”.
Anh rất bức xúc và gân cổ giải thích với đồng nghiệp người Mỹ rằng đó là nạn nhân bom napalm, là nạn nhân của chiến tranh… Chốc sau Horst Faas - trưởng văn phòng đại diện AP - về tới, ông gọi Nick Út vào, hỏi cặn kẽ, coi từng tấm phim rồi ra lệnh cho anh chàng thuộc cấp: “Mày phải gửi ngay tấm ảnh này về tổng hành dinh trong vòng năm phút!”.
Horst mắt vẫn không rời bức ảnh và lầm bầm: “Gửi ngay, gửi ngay, đây là chiến tranh chứ không phải khiêu dâm!”. Chỉ một tiếng đồng hồ sau, từ New York - tổng hành dinh của Hãng tin AP - đã điện thoại sang Sài Gòn, cú điện thoại làm thay đổi cuộc đời của một phóng viên chiến trường mới toanh: “Út ơi, mày nổi tiếng trên toàn thế giới rồi!”, “Út ơi, mày là “number one” (số 1) rồi!”.
Bức ảnh được phát đi, nước Mỹ xuống đường, báo chí Nhật Bản và nhiều nước khác phóng to bằng hình thật ngay trước tòa soạn báo của họ. Vào ngày hôm sau tại Washington, hàng mấy ngàn người xuống đường biểu tình. Chiến tranh VN do Mỹ khởi xướng đã phô bày những tội ác khủng khiếp của nó chỉ qua một tấm ảnh của Nick Út!
(Theo Tuổi trẻ )
Hơn 20 năm sau, Kevin Carter cũng giành Pulitzer 1994 với bức ảnh về một em bé Sudan đang lả đi vì đói dưới con mắt chầu chực của một con chim kền kền cách đó vài bước chân. Tuy nhiên, k0 giống như Nick Út được vinh danh với tác phẩm của mình, Pulitzer 94 chính là nguyên nhân khiến Kevin tự sát 3 tháng sau khi nhận giải thưởng. Cả hai đều hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ của một phóng viên, nhưng Nick Út trọn vẹn hơn với bổn phận một con người bình thường.

3. Hãy cứu tôi

Đây là một trong những tác phẩm xuất sắc của nhiếp ảnh gia Eugene Smit (1918 - 1978). Bức ảnh được chụp trong thời kỳ 1942-1945 khi ông đưa tin về cuộc chiến ở khu vực Đại Tây Dương. Tác phẩm chụp một thương binh bị bỏ lại trên chiến trường Okinawa, xen lẫn giữa những tiếng rên xiết vì đau đớn là những lời nguyện cầu mong được sống: Hãy cứu tôi !! !! !!

Hãy cứu tôi (29/04/1945)


4. “Baby in the box” - Nhịp cầu nối những bờ vui?

Ngày 21 tháng 05 năm 2005, “Baby in the box” trao giải “Thành Tựu Trọn Đời” cho chính tác giả bức ảnh “Baby in the box” tại Hoa Kỳ.
Nhiếp ảnh gia Chick Harrity kể:
“Chuyện là như thế này, khi tấm hình đó được gửi về New York, mọi người đều rất thích, bởi vì nó không giống những hình ảnh khác và nó được đăng trên tất cả các báo chí ở Hoa Kỳ và rất nhiều người đã liên lạc tới AP của chúng tôi để hỏi xem có cách nào nhận hai em bé đó làm con nuôi…
Các báo chí thì viết thư cho AP chúng tôi ở Sài gòn đề giúp xin địa chỉ của em bé đó. Họ cho biết rằng, có rất nhiều, rất nhiều gia đình muốn giúp đỡ và nhận hai em bé đó làm con nuôi. Chính vì thế mà tôi phải làm sao tìm lại được hai em bé đó…
Lúc bấy giờ, có vài người Việt Nam làm việc trong phòng tối, tội đưa cho họ bức hình và thuật lại moị chuyện. Chỉ hai ngày sau, họ đã dễ dàng tìm ra gia đình của em bé này vì có nhiều người ăn xin ở gần chúng tôi làm việc lắm.
Khi gặp mẹ của em bé, bà cho biết chồng bà là một người lính đang đi chiến đấu. Bà có 5 đưá con trai và em bé trong chiếc hộp giấy là con gái út. Vì hoàn cảnh vô cùng nghèo khổ, lương chồng không đủ nuôi 7 miệng ăn, nên các con bà phải đi ăn xin trên đường phố. Tên của em là Trần thị Hết…
Tôi đã thuật lại mọi chuyện và cho bà biết rằng có những gia đình ở bên Mỹ rất muốn nhận hai em bé trong bức hình làm con nuôi. Nhưng bà từ chối ngay lập tức, bà nói rằng cho dù hoàn cảnh khó khăn đến thế nào như chăng nữa, bà phải giữ cho bằng được tất cả các con bà dưới một mái nhà. Và bà đã làm như thế…”
Ông kể tiếp
“Khi tôi rời Việt Nam, tôi không bao giờ ngờ rằng sau này em lại được một gia đình người Mỹ nuôi…Mười năm sau, tôi không còn làm việc cho Association Press nữa và trở thành phóng viên cho Nhà trắng thì một hôm, người bạn của tôi trong AP cùng làm việc ở Sài gòn, gọi điện thoại báo rằng cô bé trong chiếc hộp giấy mà tôi chụp hình năm xưa sẽ có mặt tại Nhà trắng để gặp tổng thống Reagan và mọi người sẽ sắp xếp cho tôi để gặp lại cô bé đó…
Đó là buổi đầu tiên tôi gặp lại cô bé ấy và biết được rằng cô được gia đình bà Evelyn Heil nhận làm con nuôi từ năm 1974, khi em đến Houston chữa bệnh tim do một tổ chức từ thiện đem em sang từ Việt Nam…”
Trong buổi lễ trao giải này (05.2005). Ban tổ chức đã dành cho ông một sự bất ngờ… Ông kể lại giây phút ấy:
“Khi tôi đứng ở trên sân khấu cùng với tổng thống George W. Bush, tôi nghe vị chủ tịch của Hội Phóng Viên Nhiếp Ảnh Nhà trắng nói với tổng thống Bush rằng. “Đừng di chuyển, hãy đứng yên!” Thông thường thì ai mà nói như thế với vị tổng thống kiểu đó…
Tôi không hiểu chuyện gì đang xảy ra đây..và bỗng nhiên tôi nghe tiếng của người điều khiển chương trình xướng danh tên tôi cùng với bức hình, và người đại diện trao giải là Nhanny Heil, cô bé trong bức hình năm xưa..
Tôi vô cùng bàng hoàng và xúc động…nước mắt dàn dụa trên mặt tôi… Cuộc hội ngộ diễn ra vô cùng bất ngờ…Tất cả mọi người có mặt hôm đó đều rơi lệ, ngay cả tổng thống Bush cũng vậy…”
Còn “Baby in the box”, cô đã nói gì, chúng ta hãy cùng nghe:
Tôi nghĩ tôi là người may mắn nhất. Tôi không biết nói gì hơn. Tôi chỉ nghĩ là tôi rất may mắn đã được **** nuôi tôi cho tôi một cuộc đời mới. Tôi biết rằng, tôi còn có cha và các anh trai của tôi và nhiều khi , tôi tự hỏi, không biết giờ này họ ra sao ?
Ông Chick Harrity nói về xuất sứ của tấm ảnh thương tâm
“Khi tôi làm việc cho Association Press, và được giao nhiệm vụ chụp hình trao trả tù binh, khi tốp người lính Mỹ cuối cùng được trao trả, năm đó là 1973, hình như tháng hai thì phải. Tôi còn nhớ ngày tôi chụp tấm hình đó là ngày tôi được lệnh đến Dinh Độc Lập để chụp buổi họp báo của tổng thống Thiệu vào buổi sáng. Người tài xế chở tôi tới Dinh Độc Lập, khi xong việc, tôi trở về thì đường phố kẹt xe quá, tôi quyết định đi bộ về văn phòng của AP nằm ngay đường Nguyễn Huệ và Lê Lợi trong một toà nhà lớn cùng với NBC…gần đó là nhà hàng, các cửa tiệm…Vì văn phòng của tôi nằm cuối cùng của toà nhà nên tôi đi vòng phiá sau cho tiện…
Tôi bắt gặp một hình ảnh vô cùng thương tâm trên đường: một em bé gái nhỏ bé đang ngủ, nằm bên trong chiếc hộp giấy bằng carton, bên cạnh chiếc hộp là đưá bé trai, lớn hơn một tí, nắm lấy tay của em gái mình thò ra, nằm co quắp, và chiếc tô dùng để ăn xin bên cạnh…
Và trước khi tới cái góc nhà, đối diện vối toà nhà, là khách sạn Continental, có rất nhiều trẻ con xin ăn, có quá nhiều trẻ em mồ côi…
Tôi bắt gặp một hình ảnh vô cùng thương tâm trên đường: một em bé gái nhỏ bé đang ngủ, nằm bên trong chiếc hộp giấy bằng carton, bên cạnh chiếc hộp là đưá bé trai, lớn hơn một tí, nắm lấy tay của em gái mình thò ra, nằm co quắp, và chiếc tô dùng để ăn xin bên cạnh … Ánh sáng hoàng hôn hắt xuống thật tuyệt vời ..
Tôi vô cùng xúc động và lấy ngay chiếc máy ảnh Leica của mình với ống kính 50 li, chụp chừng 6 hay 8 tấm gì đó, rồi vào văn phòng ngay vì tôi rất vội phải đi công tác ở Đà Nẵng. Tôi giao cho họ và nói đây là phim chụp họp báo và đây là cuốn phim chụp trẻ em xin ăn đường phố… 10 ngay sau, khi tôi từ Đà Nẵng trở về, một tấm biển có gắn hàng chữ đuà nghịch “No More Orphan Pictures”.
Bởi vì tấm hình đó khi AP phổ biến thì trở thành “tin nóng hổi”- Breaking News Story cho các báo chí và các đài phát thanh ở Mỹ, đặc biệt là ở New York…”



5. Bức ảnh thay nghìn lời nói về chiến tranh tại Việt nam

Eddie Adams (1933-2004) đã chụp hình cho một số chính trị gia và các sự kiện nổi tiếng thế giới trong suốt một cuộc đời sự nghiệp dài và đầy vinh quang của mình.
Nhưng có một bức ảnh đặc biệt đeo đuổi ông cho đến cuối đời và cũng vì nó mà ông trở thành nổi tiếng nhất.
Đó là bức ảnh nổi tiếng chụp cảnh một tướng của quân đội Miền Nam hành quyết một người bị tình nghi là chiến binh Việt Cộng ở trên một đường phố Sài gòn vào ngày 1 tháng 2 năm 1968. Theo lời của tướng Nguyễn Ngọc Loan nói “Chúng nó đã giết hại nhiều đồng bào của tôi” và vị tướng này đã giơ súng lục bắn thẳng vào đầu anh ta. Bức ảnh của Adams cho thấy thời điểm viên đạn đang ghim vào đầu của nạn nhân.



Câu chuyện của tấm ảnh

(trích Phóng sự của Tom Buckley đăng trên Harper Magazine, tháng 4-1972)
Buổi chiều ngày 1-2 có 1 cuộc **ng độ nhỏ ở vùng lân cận chùa Ấn Quang, cơ quan chỉ huy của phe “chiến đấu” trong giáo hội Phật giáo. Trong lúc trận đánh đang tiếp diễn, 1 tù binh được mang đến chỗ Loan, lúc đó đang đứng với những phụ ta có lẽ cách đó nửa dãy phố. Không nói 1 lời, Loan quăng điếu thuốc và móc khẩu súng lục ra. Ông ta lấy tư thế của 1 xạ thủ, cánh tay phải giơ thẳng và, ở khoảng cách có lẽ 1 mét, bắn vào thái dương của người tù này.
Trong cơn thịnh nộ, Loan đã xem thường sự kiện là Eddie Adams, 1 nhà nhiếp ảnh của hãng Associated Press, và 1 nhóm phóng viên quay phim của hãng NBC đang ghi hình ông ta. Ông ta nhìn họ sau khi bắn và có vẻ chắc chắn rằng ông ta sẽ ra lệnh tịch thu phim của họ, nhưng không biết tại sao ông ta không làm điều đó. Trong vòng vài giờ những bức hình của Adams đã được truyền đi khắp thế giới. Đêm hôm sau cuộn phim được chiếu trên chương trình tin tức truyền hình Huntley – Brinkley.
Hai phút tin tức trôi qua, trận đánh đã tàn lụi, nhưng hình ảnh vẫn còn. Loan, mang giày ống, mặc áo giap chống đạn, là biểu tượng của sự dã man không thể cải biến. Người tù, nhỏ hơn, ốm yêu, không nhìn thấy 2 tay vì bị trói ra sau lưng, chỉ mặc 1 chiếc áo sơ mi rách nát và quần đùi. Khuôn mặt anh ta bị mép mó, bị đẩy sang 1 bên bởi tác động của viên đạn trong đầu, tóc anh ta dựng đứng, miệng hà ra như đang phát ra tiếng kêu cuối cùng.
Theo tôi đó là bước ngoặt, giây phút khi mà công chúng Mỹ xoay qua chống lại chiến tranh. Cuộc tấn công Tết Mậu Thân đã phá huỷ niềm tin vào sự đánh giá của những người đang chỉ đạo cuộc chiến; hành động giết người của Loan đã đánh dấu sự phá sản về đạo đức của nó. Cùng lúc đó dậy lên sự ngưỡng mộ miễn cưỡng đối với sự can đảm của 1 kẻ thù đã chiến đấu rất lâu mà không có đến 1 chiếc máy bay, trực thăng, xe tăng, hay đại bác chống lại 1 quốc gia hùng mạnh nhất thế giới, và những đội quân đánh thuê được tuyển từ khắp châu Á.
Có 1 sự trớ trêu tế nhị trong tất cả chuyện này. Người tù đã được xác định, hầu như chính xác, là chỉ huy 1 đơn vị đặc công Việt Cộng. Người ta nói anh ta có 1 khẩu súng lục trong người khi bị bắt giữ và đã dùng nó để bắn chết 1 tay cảnh sát. Không giống như những đơn vị chủ lực lớn ùa vào Sài Gòn, mặc quân phục ka ki, và những đặc công đã xâm nhập đại sứ quán Mỹ, những người đeo băng đỏ, người tù này không có nhận dạng giống vậy. Sự kết liễu cho anh ta có lẽ là nhẹ nhõm hơn, vì anh ta đã thoát được sự tra tấn kinh hoàng mà hầu như chắc chắn sẽ là phần mở đầu cho cái chết trong cảnh lao tù.
Vụ giết nguời này gây sốc cho cả nước Mỹ
Cuộc gặp gỡ lại một tháng sau vụ giết người
Loan hớp 1 hơi rượu pha sô đa được người lính pha sẵn cho ông ta. Những thứ này được giữ trong 1 quầy rượu di động gắn phía sau xe Jeep. Nghĩ rằng ông ta đang trong tâm trạng dễ chịu, tôi yêu cầu ông ta giải thích lý do bắn người tù ấy. “Tôi không phải là nhà chính trị, tôi không phải là chỉ huy cảnh sát. Tôi chỉ là 1 người lính… Chúng tôi biết người đàn ông này là ai. Tên anh ta là Nguyễn Tất Đạt, bí danh Hàn Sơn. Anh ta chỉ huy 1 đơn vị đặc công. Anh ta đã giết 1 cảnh sát. Anh ta đã nhổ vào mặt người bắt giữ anh ta. Anh muốn chúng tôi làm gì? Nhốt anh ta trong tù 2-3 năm rồi sau đó thả anh ta về với kẻ thù à?”.
Tướng Loan sau này
Loan được gửi sang Úc để chữa trị, nhưng bức ảnh và những bộ phim truyền hình về vụ bắn tù binh đó đã khiến ông ta mang tai tiếng. Ông ta có vẻ là mẫu người tiêu biểu của tất cả cái xấu xa và hèn nhát trong cuộc chiến nói chung và của lực lượng Nam VN nói riêng, và sự phản đối của công chúng đã buộc ông ta phải ra đi. Ông ta được đưa đến bệnh viện Walter Reed Army ở Washington. Cái chân được cưa, nhưng nó không hơn 1 cây sậy. Một thời gian lâu sau khi ông hồi phục, trong khi Thiệu đã củng cố xong quyền lực của mình, Loan và gia đình ông ta sống trong cảnh lưu vong thực sự, trong 1 ngôi nhà ở Virgina, bị CIA giám sát chặt chẽ. Khi cuối cùng ông ta được cho phép trở lại Sài Gòn, thì chỉ để nhận 1 nhiệm vụ vô nghĩa và 1 văn phòng trống không.
Sau này, Thiếu Tướng Loan cùng vợ di tản qua sinh sống tại Hoa Kỳ, mở một quán ăn nhỏ và sống một cuộc sống nghèo khó với chiếc chân tàn tật vì chiến cuộc Mậu Thân. Quán tên là LES TROIS CONTINENTS ở thành phố Springfield, tiểu bang Virginia. Ở đó, ông và gia đình bị người Mỹ sĩ nhục và làm khó khăn rất nhiều. Nhiều người Mỹ hung hăng đã xịt sơn lên tường nhà ông : “Ta đã biết ngươi là ai rồi !”.
Sự day dứt của tác giả tấm hình
Sau chiến tranh , khi Tướng Loan qua đời ngày 14-07-1998, chính tác giả tấm hình trên- Eđie Adams -đă khóc :
“Genaral …tears are in my eyes …” .
Ông đă viết như thế trên tràng hoa phúng điếu tướng Nguyễn Ngọc Loan .
Bản điếu văn sám hối của Adams được tờ tuần báo TIME đăng tải ngay trong số 27-07-1998. Có đoạn
“Tôi đoạt giải Pulitzer trong năm 1969 nhờ tấm ảnh chụp một người bắn vào một người khác. Trong tấm ảnh đó có đến hai người chết : Người nhận lãnh viên đạn và Tướng Nguyễn Ngọc Loan. Ông Tướng đã giết chết người lính Việt Cộng, nhưng tôi giết ông Tướng bằng cái máy ảnh của tôi. Những tấm ảnh vốn vẫn là những thứ vũ khí kinh khủng trên thế giới. Người ta tin tưởng vào chúng, nhưng những tấm ảnh đó cũng có thể nói láo, thậm chí không cần phải ngụy tạo. Chúng chỉ nói lên được có phân nửa của sự thật. Những gì mà tấm ảnh này chưa nói lên được là : ” Người ta sẽ hành động ra sao nếu họ ở vị trí của ông Tướng ở vào cái thời điểm và nơi chốn của một ngày nóng bức, khi người ta vừa bắt được một người mà trước đó đã bắn chết một, hai hay ba người lính Mỹ ?”.


nguồn:internet