
Ta bỏ đời, mà đời cũng bỏ ta
Để bơ vơ, xót xa trong cõi chán
Nghĩ tương lai, chao ôi! sao thật nản
Nhuốm cuộc đời trong năm tháng buồn tênh ....
Ta muốn cân bằng nhưng sao cứ chênh vênh ?
Muốn yên ổn, sao cứ đầy ghềnh thác ?
Ôi cuộc đời ! Phải chăng là canh bạc ?
Đỏ thì lên đời, đen thì xơ xác , xác xơ ....
Ta cứ nguyện cầu trong những giấc mơ xa
Cái lẽ công bằng như chuyện xưa - Bà kể
Nhưng hình như đó là điều không thể
Nên ta bỏ đời, đời rơi lệ bỏ ta ....
Ta cứ nghĩ đời là chốn thật thà
Nên cứ sống, cứ yêu hết mình cho tất cả
Rồi một ngày, bỗng thấy mình xa lạ
Ta bỏ đời, mà đời cũng bỏ ta ....
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét